bạo lực ngôn ngữ
(VLU, 13/8/2022) - Ngày 12/8/2022, Khoa Ngoại ngữ Trường Đại học Văn Lang tổ chức Hội thảo Doanh nghiệp 2022, kết nối cùng 29 đại diện đến từ 25 doanh nghiệp uy tín trên địa bàn thành phố nhằm trao đổi về chương trình đào tạo, cập nhật nhu cầu nhân lực ngành Ngôn ngữ Anh trong thời kỳ hội nhập.
Bạo lực là tội ác, nhưng bạo lực đối với những đối tượng không có khả năng phản kháng, không thể chống đỡ được thì càng kinh khủng hơn nữa. Tổng thư kí Liên hợp quốc Ban Kimun từng nói về vấn đề này: “Bạo lực đối với phụ nữ là một tội ác ghê tởm”.
201. Bị bạo lực học đường bằng ngôn ngữ, bản thân mình sẽ chọn cách im lặng và hành động. Mình không phải là đứa quá trưởng thành hay gì cả, nhưng bạn thân và mẹ của mình luôn là nơi cất chứa tất cả tâm sự của mình. Bản thân mình đã từng cảm nhận, mình
Theo đại biểu Trần Thị Kim Nhung, cha mẹ mắng chửi, đe dọa, chì chiết trẻ là bạo lực ngôn ngữ nhưng dễ bị hiểu nhầm là dạy con. Góp ý vào dự thảo Luật Phòng, chống bạo lực gia đình (sửa đổi), đại biểu Trần Thị Kim Nhung (Thường trực Ủy ban Pháp luật) cho rằng
BẠO LỰC. NGÔN TỪ. Thích Thanh Thắng. Bạo lực ngôn từ là hành vi dùng lời nói để xúc phạm người khác. Tuy nhiên, một lời nói ra nặng nhẹ thế nào có phải căn nguyên dẫn đến đau khổ? Đức Phật cũng từng bị người ngoại đạo đuổi theo sau chửi mắng. Cho đến khi kẻ
Vay Tiền Nhanh Ggads. Nguyên nhân của bạo lực Bạo lực có nhiều nguyên nhân. Thông thường, nguyên nhân gây ra bạo lực không thể dựa vào một trong những yếu tố như giao tiếp, giải trí hoặc môi trường xã hội. Bạo lực có thể liên quan đến nhiều yếu tố, trong đó có Thất vọng và tuyệt vọng. Thỉnh thoảng người ta có hành vi bạo lực khi bị áp bức, phân biệt đối xử, tách biệt khỏi xã hội, túng quẫn hoặc cảm thấy mình bị dồn vào bước đường cùng. Hùa theo đám đông. Như thường thấy trong các sự kiện thể thao, đám đông dường như không ngại biểu lộ hành vi xấu. Tại sao? Sách Social Psychology cho biết rằng so với người khác, họ “không ý thức đến tiêu chuẩn đạo đức của mình và phản ứng mạnh hơn trước tình huống khó chịu, khiến họ có hành vi bạo lực hoặc hung hăng”. Một tài liệu khác cho biết những người đó trở thành con rối, cảm thấy không còn “có trách nhiệm với xã hội”. Hận thù và đố kỵ. Ca-in, người đầu tiên được ghi lại trong lịch sử nhân loại, đã giết người Sáng-thế Ký 41-8. Vì lòng hận thù, đố kỵ sôi sục, Ca-in đã giết em mình, dù Đức Chúa Trời khuyên ông nên kiềm chế cảm xúc. Ngài cũng hứa sẽ ban phước nếu ông làm thế. Những lời của Kinh Thánh thật đúng biết bao “Nơi nào có sự đố kỵ và tranh cãi, nơi đó cũng sẽ có rối loạn cùng mọi điều đê tiện”!—Gia-cơ 316. Nghiện rượu và ma túy. Lạm dụng những chất gây nghiện không những làm hại thể chất, tinh thần mà còn ức chế những trung tâm điều khiển của não. Dưới ảnh hưởng đó, một người có thể dễ hung bạo và hung hăng hơn khi bị khiêu khích. Hệ thống pháp lý lỏng lẻo. Câu Kinh Thánh nơi Truyền-đạo 811 nói “Bởi chẳng thi hành ngay án phạt những việc ác, nên lòng con loài người chuyên làm điều ác”. Khi hệ thống pháp lý không nghiêm minh, không đủ khả năng hoặc bại hoại thì trực tiếp hay gián tiếp gây ra bạo lực. Tôn giáo sai lầm. Tôn giáo thường dính dáng đến bạo lực, kể cả sự bạo lực giữa những giáo phái và nạn khủng bố. Tuy nhiên, không thể chỉ đổ lỗi cho những người phân biệt chủng tộc, cực đoan và cuồng tín. Trong hai cuộc thế chiến, các thành viên của những tôn giáo chính thống, tức tín đồ tự nhận theo đạo Đấng Ki-tô và các đạo khác, tàn sát lẫn nhau. Họ thường được các nhà lãnh đạo tôn giáo ban phước lành. Những hành vi ấy xúc phạm Giê-hô-va Đức Chúa Trời.—Tít 116; Khải huyền 175, 6; 1824. Với những yếu tố cổ vũ hoặc đề cao bạo lực kể trên, một người có thể thật sự trở thành người hiếu hòa trong thế giới này không? Có. Chúng ta sẽ xem trong bài kế tiếp. [Khung nơi trang 6] BẠO LỰC BẮT NGUỒN TỪ BÊN TRONG Dù bạo lực có thể xảy ra do nhiều yếu tố khác nhau, nhưng nguồn gốc của nó nằm bên trong con người chúng ta. Tại sao thế? Con một của Đức Chúa Trời, Chúa Giê-su Ki-tô là đấng hiểu rõ lòng người, nói rằng “Từ lòng sinh ra những ý nghĩ xấu xa, hành vi gian dâm, trộm cắp, giết người, ngoại tình, tham lam, hành động gian ác, dối trá, trâng tráo, con mắt đố kỵ, lời nói xúc phạm, ngạo mạn và ngông cuồng” Mác 721, 22. Chúng ta nuôi dưỡng khuynh hướng sai trái như thế khi thường nhìn, nghe hoặc nghĩ về điều xấu.—Gia-cơ 114, 15. Mặt khác, khi nuôi dưỡng tâm trí bằng những điều lành mạnh như đã đề cập nơi trang 8, chúng ta “làm chết” những ham muốn xấu và vun trồng ước muốn tốt Cô-lô-se 35; Phi-líp 48. Nếu làm thế, Đức Chúa Trời sẽ giúp chúng ta có lòng mạnh mẽ’.—Ê-phê-sô 316. [Khung nơi trang 7] NẠN BẠO LỰC KHIẾN CÁC CHUYÊN GIA BỐI RỐI Tại sao báo cáo về nạn giết người ở một số nước tăng gấp 60 lần so với các nước khác? Tại sao từ trước đến nay, chiến tranh và những hình thức bạo lực luôn là đặc điểm của lịch sử loài người? Những câu hỏi gây bối rối thì nhiều, nhưng câu trả lời có sức thuyết phục thì lại ít. Một số nhà nghiên cứu cho rằng sự nghèo nàn và bất bình đẳng gây ra nạn bạo lực. Theo vài thống kê, trong năm 2000, khoảng 90% mọi cái chết vì bạo lực, kể cả việc tự tử, đã xảy ra trong các quốc gia kém phát triển; và những vùng nghèo trong thành phố thường là nơi có nhiều tội ác. Nhưng có phải người nghèo là người hung bạo hơn không? Hay họ phải chịu đựng nạn bạo lực nhiều hơn vì nơi họ sinh sống không có đủ tiền để tuyển dụng nhân viên thi hành luật pháp? Ngược lại, những nơi như Calcutta, Ấn Độ, có hàng triệu người sống trong tình trạng nghèo khổ cùng cực, nhưng đó là một trong những nơi có tỉ lệ giết người thấp nhất thế giới. Những người khác thì cho rằng việc súng được mua dễ dàng khiến xã hội càng có nhiều nạn bạo lực hơn. Chắc chắn, súng làm cho người hung bạo nguy hiểm hơn. Nhưng tại sao tỉ lệ người hung bạo trong một số vùng lại cao hơn các vùng khác? Các chuyên gia có nhiều ý kiến khác nhau về điều này.
Khi nói đến bạo lực, người ta thường sẽ nghĩ tới các hành vi đánh đập, ngược đãi, xâm hại tới sức khỏe, tính mạng người khác. Tuy nhiên, không cần phải “thượng cẳng chân, hạ cẳng tay”, giờ đây bạo lực còn xuất hiện phổ biến dưới hình thức xúc phạm, lăng mạ ở ngoài đời lẫn trên mạng xã cụ ta có câu “Lời nói đọi máu”. Một lời nói có thể cứu sống một người nhưng cũng có thể giết chết một người. Đôi khi một vài lời nói đùa, đôi ba câu trách mắng vu vơ mà chúng ta nghĩ là vô hại lại khiến cho người nghe tổn thương nặng lực ngôn ngữ giống như một liều thuốc độc Tôi đã từng được nghe kể về vụ tử sát của một nam sinh ở Thượng Hải. Ở trên cây cầu Lư Phố, cậu đã nhảy xuống sông ngay trước mặt mẹ mình. Mọi chuyện bắt nguồn từ mâu thuẫn với mẹ khi bà phát hiện con mình xảy ra xung đột với bạn học. Chàng trai ấy đã kết thúc tuổi thanh xuân của mình ở con số 17, đồng thời để lại cho người mẹ một nỗi ân hận, đau đớn không ta vẫn thường nghe những câu nói chê bai ngoại hình kiểu như “Ăn gì mà béo thế” hay “Nhìn mặt thấy ghê”. Nhiều người tưởng rằng đó chỉ đơn giản là “đùa cho vui” chứ không có ý xấu, tuy nhiên hậu quả đằng sau những câu nói ấy lại rất nghiêm trọng. Một học sinh lớp 6 ở Phan Rang Ninh Thuận đã phải tự tử vì thường xuyên bị bạn bè chế giễu rằng cậu trông như một củ chỉ là hai trong số vô vàn trường hợp thương tâm của nhiều thanh, thiếu niên trên thế giới đã cố gắng tìm đến cái chết vì bị bạn bè bắt nạt hoặc bị người lớn trách phạt. Những con số đáng báo độngTrong những năm gần đây, tỉ lệ học sinh bị bắt nạt trong và ngoài trường học có chiều hướng diễn biến phức tạp. Theo thống kê của UNESCO, tỉ lệ trẻ em và vị thành niên là nạn nhân của bạo lực học đường hàng năm lên đến gần 250 triệu người trên toàn thế giới. Trong đó, khảo sát trên 5 quốc gia là Campuchia, Việt Nam, Indonesia, Pakistan và Nepal cho thấy cứ 10 học sinh thì có 7 em từng trải nghiệm bạo lực học đường. Việt Nam đứng thứ 2 trong nhóm 5 nước với 71% học sinh đã bị bạo lực hoặc chứng kiến hành vi bạo lực trong nạn bạo lực học đường đang ngày càng gia tăngĐi kèm với đó là tỉ lệ tự tử và rối loạn tinh thần ở người trẻ ngày càng gia tăng, đặc biệt là ở khu vực thành thị. Với người trẻ, tự tử là nguyên nhân gây tử vong chỉ xếp thứ 2 sau tai nạn giao thông. Ở Việt Nam, một số nghiên cứu gần đây cho thấy tỉ lệ trẻ vị thành niên bị trầm cảm là 26,3%, có suy nghĩ về cái chết là 6,3%, lập kế hoạch tự tử là 4,6% và trẻ cố gắng tự tử là 5,8%. Theo số liệu của Cục Quản lý Khám chữa bệnh năm 2017, tỷ lệ trẻ em và vị thành niên Việt Nam có vấn đề về sức khỏe tâm thần chung là 8-29%, tùy theo địa phương, giới tính. Tuy nhiên, rất ít trường hợp được phát hiện và điều trị. Tại sao nhiều người trẻ rơi vào trầm cảm đến mức phải hành hạ bản thân?Khi vụ tự sát của nam sinh ở Thượng Hải lên khắp mặt báo, có người nói, do bọn trẻ ích kỉ, không hiểu chuyện, không nghĩ đến công sinh thành, dưỡng dục của cha mẹ. Nhưng tôi tin rằng, các bạn ấy vốn không hề muốn quay lưng với tương lai của bản thân, càng không muốn làm người thân phiền lòng, day dứt vì cái chết của mình. Bức tử một con lạc đà không phải bằng cọng rơm cuối cùng mà là từng cọng rơm. Những bạn học sinh kia cũng vậy, các bạn ấy đã phải đối diện trước bao nhiêu áp lực, chịu đựng bao nhiêu đau khổ do người khác đem lại, bằng những lời nói “nhẹ tựa lông hồng”. Tuổi học đường là lứa tuổi đang phát triển tâm sinh lý nên rất nhạy cảm với những tác động bên ngoài, rất dễ có những suy nghĩ tiêu cực, mất kiểm soát dẫn đến những hành vi dại em học sinh trong độ tuổi nhạy cảm dễ bị kích động, trầm cảmThử nghĩ mà xem, nếu ngày ngày văng vẳng bên tai bạn đều là những tiếng mắng chửi, giễu nhại, đùa cợt, liệu có mấy ai đủ bình tĩnh, tỉnh táo để vượt qua? Trái tim con người không phải sỏi đá, ai cũng có đầy đủ cảm xúc hỉ nộ ái ố. Gánh nặng trong lòng ngày một nhiều lên nhưng không được chia sẻ với ai, không được ai thấu hiểu, đến một lúc nào đó sẽ như chú lạc đà kia, kiệt sức mà ngã quỵ xuống. Đáng buồn là, phần đông những người trẻ đều giữ im lặng và gắng gượng chịu đựng sự tra tấn tinh thần một mình, đến khi người thân bên cạnh họ nhận thức được mức độ nghiêm trọng của vấn đề thì trái tim họ đã sớm không còn lành lặn nữa. Có người thắc mắc, tại sao không biết đường tìm người giúp đỡ, chẳng phải chúng vẫn còn bố mẹ, thầy cô đó sao? Người khác lại nói, có vấn đề tâm lí thì gặp bác sĩ tư vấn là được rồi, chẳng có việc gì phải làm lớn chuyện quanh mỗi chúng ta luôn có những địa chỉ tin cậy để dựa vào khi gặp khó khăn, nhưng họ không thể giúp ta giải quyết hoàn toàn vấn đề, nhất là vấn đề liên quan đến tinh thần. Hiện nay ở Việt Nam, hoạt động tuyên truyền, giáo dục phòng chống bạo lực ngôn ngữ và giáo dục kĩ năng giao tiếp, ứng xử trong trường học chưa được tổ chức một cách đồng bộ, chưa đưa vào các chuyên đề giáo dục riêng. Các thầy, cô giáo ngoài thời gian giảng dạy trên lớp thì ít khi tiếp xúc, trao đổi với học sinh nên không thể theo sát hoạt động ngoài giờ của các em. Phòng tư vấn tâm lý học đường ở trường phổ thông đã đi vào hoạt động nhưng chưa phát huy hiệu quả. Trong khi đó, các bậc phụ huynh cũng thường xuyên bận rộn, thời gian gần gũi con cái không nhiều. Khi con mình gặp uất ức ở bên ngoài, một số người còn “đổ dầu vào lửa”, trách mắng ngược lại chúng. Phải hứng chịu sự đối xử thiếu công bằng như vậy, những đứa trẻ vốn đã có tâm trạng hỗn loạn lại thêm một lần nữa bị đả kích và trở nên mất niềm tin vào cuộc bậc phụ huynh vẫn chưa thực sự lắng nghe, tôn trọng con cáiThêm vào đó, do chưa được trang bị đầy đủ kiến thức, kĩ năng liên quan đến bạo lực ngôn ngữ nên học sinh chưa ý thức được rằng mình cần phải làm gì khi rơi vào hoàn cảnh đó hoặc khi chứng kiến bạn bè bị bạo lực. Ở một góc độ khác, chính những học sinh “không biết nên phản ứng thế nào” đã vô tình dung túng cho hành vi bắt nạt, gián tiếp đẩy bạn mình vào bước đường cùng. Bởi lẽ, thế giới sẽ trở nên tồi tệ hơn, không phải vì sự tàn bạo của những kẻ xấu, mà là vì sự im lặng của những người kịch của bạo lực bằng ngôn ngữ Người ta nói rằng, ngôn ngữ chính là thứ vũ khí đáng sợ nhất trên cuộc đời này. Vết thương ngoài da rồi cũng có ngày lành lại, còn những tổn thương do lời nói gây ra sẽ in hằn mãi mãi. Tháng 11/ 2019, em 2003, ở xã Thạch Ngọc, huyện Thạch Hà, tỉnh Hà Tĩnh đã nhảy cầu tự tử. Trước lúc quyên sinh, em đã để lại một bức thư tuyệt mệnh trong cốp xe đạp câu từng chữ cô bé viết trong thư đã khiến nhiều người không khỏi thương cảm, xót xa“Con cũng đã cố gắng từng ngày để hoàn thiện bản thân nhưng cho dù con có làm gì đi nữa thì trong mắt mẹ con luôn là một đứa vô dụng và tệ hại. Đáng ra con không nên xuất hiện trên trái đất này”Hẳn là cô bé đã phải chịu sức ép vô cùng khủng khiếp mới chọn cách kết thúc cuộc đời mình trong sự lạnh lẽo và tuyệt vọng như một số trường hợp khác, bạo lực ngôn ngữ đã tạo ra sự bất ổn, rối loạn trong tâm lý trẻ, nhẹ thì có thể bị trầm cảm, nặng thì dẫn tới hành vi phạm khứ đau thương của cậu thiếu niên phạm tội “Khi tôi 12 tuổi, bố mẹ tôi ly hôn. Mẹ mỗi ngày đều mắng tôi, muốn tôi đi chết đi, nói tôi là đồ vô dụng, rác rưởi. Từ trước đến nay chưa từng khen tôi. Rất nhiều lần mẹ mắng tôi là đồ óc lợn. Sau đó tôi đã cầm súng tìm đến một sòng bạc và giết người”Đây là một câu chuyện có thật do một tội phạm vị thành niên kể lại, được đưa vào trong phim tài liệu tuyên truyền bạo lực ngôn ngữ. Đã có rất nhiều thanh, thiếu niên có những hành vi vi phạm pháp luật xuất phát từ việc bị bạo lực tinh thần trong gia đình, nhà trường. Các em do trải qua tuổi thơ đầy biến động, gây đả kích tâm lý, dần dần sa vào tệ nạn xã hội và làm ra những chuyện trái với đạo đức chỉ để “trả thù đời”Còn với cô bé N. 10 tuổi sống tại mỗi ngày đến trường chẳng khác nào vào địa ngục. Bé N. luôn là đối tượng để các bạn nam trêu chọc, đụng chạm, điều này đã khiến cô bé phải thường xuyên đến bệnh viên điều trị tâm lí và sinh ra sợ các bạn nam, sợ đàn ông. Khi có người lạ tới, cô bé luôn tỏ ra lo lắng, quay mặt vào tường, thậm chí còn khóc lớn nếu như bị người khác chạm vào. Có lẽ, cô bé sẽ phải mất một thời gian rất lâu mới có thể buông bỏ nỗi ám ảnh này để tiếp tục sống một cuộc sống vui vẻ như kịch sẽ không xảy ra nếu như…Để hạn chế tình trạng bạo lực học đường nói chung và bạo lực ngôn ngữ nói riêng, cần có sự phối hợp chặt chẽ giữa gia đình, nhà trường và xã hội. Mỗi gia đình đều là một tế bào của xã hội, truyền thống gia đình, đạo đức gia đình và tấm gương của bố, mẹ ảnh hưởng rất lớn tới nhận thức, suy nghĩ và hành vi của học sinh. Vì vậy, các bậc phụ huynh phải là tấm gương mẫu mực về đạo đức và lối sống cho con cái, đồng thời nên dành nhiều thời gian ở bên con, quan tâm sát sao đến tình hình của con trên lớp. Khi con có gặp phải một số vấn đề liên quan đến xích mích với bạn bè, phụ huynh nên giữ bình tĩnh, lắng nghe suy nghĩ của con trước khi phán xét hay đưa ra bất kì lời khuyên nào. Cha mẹ nên là người bạn đồng hành với con cái, thay vì để con cái dựa dẫm, ỷ lại trong “vỏ bọc” của gia đình mà trở nên yếu đuối, rụt rè trước bạn đình phải là chỗ dựa tinh thần vững chắc cho con trẻNhìn lại những vụ bạo lực tinh thần của học sinh gần đây, những học sinh bị bỏ rơi, ít được chú ý ít nhiều tham gia vào bắt nạt bạn bè hoặc bị bạn bè bắt nạt. Vì vậy, ngoài gia đình, học sinh cũng rất cần tới sự giúp đỡ của thầy, cô giáo. Để trường học trở thành ngôi nhà thứ hai của trẻ, giáo viên nên quan tâm và đối xử công bằng với từng học sinh. Khi nhận thấy học sinh của mình có những dấu hiệu bị bạo lực ngôn ngữ thì giáo viên nên để ý, trao đổi với gia đình của học sinh để tìm ra biện pháp giải quyết phù hợp nhất. Đặc biệt, trong quá trình xử lí các vụ bạo lực trong lớp học, giáo viên cần có cái nhìn bao dung, khách quan với học trò để có phương án xử lí thích hợp, cho các học sinh vi phạm nhận ra lỗi lầm và biết sửa nhiên, phòng ngừa một căn bệnh sẽ trở nên đơn giản hơn rất nhiều so với việc chỉ tìm cách chữa bệnh. Vậy làm thế nào để các nhà trường có thể ngăn chặn được các hành vi bạo lực ngôn ngữ ngay trong trứng nước?Xây dựng văn hóa học đường lành mạnh, thân thiệnTrước hết, mỗi nhà trường cần chú trọng xây dựng văn hóa học đường, đưa các khẩu hiệu “Chăm ngoan, đoàn kết, kính thầy, mến bạn”, “Tiên học lễ, hậu học văn” đi vào thực tiễn. Ngoài tổ chức các giờ chào cờ theo chủ đề thông thường, nhà trường có thể triển khai cuộc thi vẽ tranh, viết slogan phòng chống bạo lực học đường và bạo lực gia đình. Các tác phẩm sẽ được dán ở các lớp học và hành lang để nhắc nhở học sinh gìn giữ, phát triển văn hóa lành mạnh, thân bạn học sinh tích cực làm việc trong giờ dự án nhómỞ các lớp học sắp xếp một tuần một buổi làm việc với phòng tư vấn tâm lý học đường. Trong thời gian đó các học sinh chia sẻ những khó khăn trong quan hệ với bạn bè, gia đình, từ đó chuyên viên tư vấn giải đáp thắc mắc và sẵn sàng giúp đỡ nếu cần thiết. Đặc biệt, phía nhà trường có thể linh động hỗ trợ các lớp học tổ chức cho học sinh học tập theo dự án, tích hợp liên môn. Thông qua các buổi học đó, học sinh không chỉ học kiến thức mà còn phát triển các kĩ năng khác như giao tiếp, hợp tác làm việc nhóm, từ đó mở rộng mối quan hệ với các thành viên khác trong lớp. Thông qua những bài học giáo dục, học sinh sẽ tự hoàn thiện bản thân, biết phân biệt đúng sai và tôn trọng những người xung quanh những câu chuyện tốt đẹp về tình bạn, về tình cảm gia đình được xã hội lan truyền, biểu dương thì sẽ tạo nên hiệu ứng tích cực giúp phần nào làm giảm thiểu nguy cơ dẫn đến bạo lực ngôn ngữ ở mỗi tập thể. Ngoài ra, các tổ chức xã hội, tổ chức phi chính phủ có thể góp sức bằng việc tham gia hỗ trợ cho các hoạt động giáo dục ở nhà trường và địa cứu giúp một linh hồn, cứu giúp cả vũ trụ. Nếu mỗi người chúng ta đều chung tay góp một phần sức lực lên án, phòng chống bạo lực trong nhà trường và gia đình thì sẽ cứu sống được rất nhiều bạn trẻ lạc lối, thắp sáng niềm tin vào cuộc sống cho giả Phương NguyễnKết bạn và theo dõi facebook của tác giả tại link đam mê viết lách, nhận giải thưởng tổng trị giá 8 triệu VNĐ / tháng, sách, chứng nhận Social Impact Awards và muốn được tạo thương hiệu cá nhân tới hàng triệu người trong cộng đồng của Xem chi tiết tại link * Bản quyền bài viết thuộc về Cuộc thi Triết học Tuổi trẻ do Ybox đồng sáng lập và tổ chức. Khi chia sẻ, cần phải trích dẫn nguồn đầy đủ tên tác giả và nguồn là "Tên tác giả - Nguồn Triết Học Tuổi Trẻ". Các bài viết trích nguồn không đầy đủ cú pháp đều không được chấp nhận và phải gỡ bỏ.
Một đứa trẻ khi bị bạo hành bằng bạo lực, sẽ xuất hiện những vết tím thâm bầm dập, trầy xước là chuyện đương nhiên. Những vết thương này, có đau nhưng chỉ cần thuốc và thời gian là sẽ khỏi. Còn đối với một đứa trẻ bị bạo hành bằng ngôn ngữ thì vết thương tinh thần, cái mà ta không nhìn thấy, cái mà chẳng có loại thuốc thần kỳ nào có thể chữa được, thử hỏi bao giờ nó sẽ lành lặn? *** Hai tuần vừa qua tôi có đọc một cuốn sách nói về nạn bạo hành trẻ em, cuốn sách này chân thực và khiến tôi càng quan tâm hơn về vấn đề xã hội này. Bạn nào quan tâm có thể đọc cuốn "Không nơi nương tựa" của Dave Pelzer. Đó quả là một cuốn sách hay, có lẽ do bởi tác giả chính là người bị bạo hành, và khi lớn lên ông đã kể lại một tuổi thơ đầy tăm tối của mình, điều đó khiến cuốn sách trở nên chân thực hơn bao giờ hết. Bạo hành trẻ em là sự ngược đãi về thể chất và tinh thần, bằng rất nhiều cách đối với những em nhỏ – những người chưa được phát triển đầy đủ về tinh thần, thể chất và trí tuệ. Bạo hành trẻ em bằng nhiều những phương pháp khác nhau, có thể bằng bạo lực hoặc bằng những ngôn từ. Bạo hành bằng ngôn từ là một trong những bạo hành đang ngày một phổ biến hơn cả. Đó là cách sử dụng những lời nói thô tục hoặc gây tổn thương tinh thần người khác, bạo lực ngôn ngữ không chỉ xảy ra với trẻ em mà xảy ra với tất cả mọi người. Có lẽ đây là hành vi dễ dàng thực hiện và đôi khi người ta còn không cả nhận ra. Một câu chuyện đơn giản để ví dụ về vấn đề này. Ngày trước, khi tôi học cấp 2, một người bạn tôi có kể lại rằng Nhà cô ấy có hai chị em gái, cô ấy là chị cả. Hai chị em vì cách nhau có 1 tuổi nên rất thân với nhau, tuy nhiên vì là chị nên cô không được mẹ cưng chiều như người em của mình. Có lần, hai chị em hỏi mẹ rằng mẹ có yêu mình không. Người mẹ trả lời với cô ấy là "Không", rồi quay ngoắt sang cô em và nói "Mẹ chỉ yêu gái rượu của mẹ thôi." điều đó ta thấy thật sự bình thường tuy nhiên nó đã làm Bạn tôi đã không nói gì suốt buổi tối hôm đó và những ngày sau đấy. Tôi nghĩ khi cô ấy nói với tôi chuyện này, thì câu chuyện trên chắc phải xảy ra đã khá lâu. Vì như vậy cô bạn mới có đủ can đảm để đối mặt với nó. Tôi nghĩ rằng trên đây là một ví dụ trong rất nhiều ví dụ phổ biến về nạn bạo hành mà tôi sắp nói tới. Không chỉ người bạn của tôi đâu, ngoài kia bao nhiêu đứa trẻ trẻ thơ, trẻ vị thành niên đều đang phải đối mặt với vấn đề này. Những đứa trẻ đó sẽ coi đó là những nỗi đau tinh thần, sẽ đeo đuổi nó, ám ảnh, có lẽ là suốt cả cuộc đời này. Một đứa trẻ khi bị bạo hành bằng bạo lực, sẽ xuất hiện những vết tím thâm bầm dập, trầy xước là chuyện đương nhiên. Những vết thương này, có đau nhưng chỉ cần thuốc và thời gian là sẽ khỏi. Còn đối với một đứa trẻ bị bạo hành bằng ngôn ngữ thì vết thương tinh thần, cái mà ta không nhìn thấy, cái mà chẳng có loại thuốc thần kỳ nào có thể chữa được, thử hỏi bao giờ nó sẽ lành lặn? Có ai biết câu trả lời là gì? Xin hãy nói cho tôi. Còn hậu quả sau những vụ bạo hành như thế để lại sẽ ra sao? Có một điều có thể chắc chắn mà viết ra rằng tiếng cười của đứa trẻ đó sẽ chẳng bao giờ được giòn tan như ánh bình minh rực rỡ kia nữa. Trong nó là cả một màn tối, đó sẽ là nỗi đau âm ỉ, là nỗi ám ảnh. Đứa trẻ sẽ sống khép kín, mất đi niềm tin và sẽ dần xuất hiện những hành động nông nổi cục súc, hành vi bạo lực trong con người nó. Những suy nghĩ giống như là Trước kia mình cũng thế, nên bây giờ con mình cũng phải bị thế. Đó là sự hình thành những nhân cách không tốt của chính những chủ nhân tương lai của một đất nước, một quốc gia. đó chính là hệ quả của việc giáo dục không tốt từ phía gia đình, đặc biệt hơn đó chính là biểu hiện của việc suy thoái đạo đức. Người lớn đang dùng những phương pháp bạo hành này đối với trẻ em, có đôi khi chính họ cũng không biết và những đứa trẻ bị bạo hành này cũng không hay. Dưới đây là những câu chuyện do tôi đã được chứng kiến, hãy đọc và ngẫm lại 1. Có lần tôi đi tập thể dục, bắt gặp một gia đình nọ đang đánh một đứa trẻ chỉ vì cậu ta dùng lời nói thô tục với bạn bè. Chuyện sẽ chẳng có gì nếu như tôi không nghe thấy những câu chửi "răn đe" của người bố– Đm mày thậm chí là những từ thô tục hơn nữa, lần sau mày mà dám nói những câu như thế nữa tao cho mày ăn c*t con ạ, quỳ xuống mà nhìn con nhà người ta xem, mày chỉ đáng ***** cho con họ thế là câu chửi đó ám ảnh tôi- một người chỉ đi ngang qua và vô tình nghe thấy. 2. Rất nhiều người cũng đã từng bị như vậy, đó là khi chúng ta bị chính những người thân của mình xem thường, dùng những lời lẽ không hay để mắng chửi. Nói với những đứa con họ nào là "vô dụng" , nào là "căm thù" , nào là "đáng chết, đáng nguyền rủa" và nhiều câu khác nữa... suy nghĩ.. suy nghĩ đi . 3. Mới vài tuần trước đây, Một người bạn đang học cùng lớp với tôi, có lần trong vài phút tâm sự bạn kể rằng bạn chẳng muốn về nhà. Nguyên nhân là do bạn đó làm sai một vài chuyện, và khi về nhà thì bị bố mắng. Bố bạn không mắng bình thường mà dùng những từ mang tính sát thương cao. Tôi coi đó là hành vi xúc phạm danh dự và nhân phẩm của trẻ vị thành niên."Cái đồ con đĩ điếm" . "Loại mày sao không chết đi cho vừa." . Thậm chí, bạn còn nghe những câu "Đồ con đĩ HIV" từ chính người bố của mình. Tôi đã run bần bật. Còn người bạn cứ khóc mãi... Có lẽ đó còn là những ám ảnh theo người bạn của tôi mãi mãi sau này. Cô bạn cấp 2 của tôi, cô bạn đang học cùng tôi là những nạn nhân về vấn đề xã hội đáng nghiêm trọng này. Chúng chính là nguyên nhân, là rào cản vô hình để lý giải cho sự xa cách của con cái đối với bố mẹ. ——————————————– Không chỉ là những người lớn mới dùng ngôn ngữ để bạo hành trẻ em, mà ngay cả tôi và chúng ta cũng vậy. Chúng ta đang dần tự cho mình cái quyển để "chửi" người khác, đặt người ta vào trong một cái lồng mà ở đó những gì mình thấy là những tiêu chuẩn bắt buộc của họ. giới hạn là Do mình tự đề ra. Cuộc sống của mỗi người là khác nhau, quan điểm của mỗi người là không giống nhau. Vì vậy cái đúng của họ cũng có thể là cái sai của mình, hoặc ngược lại. Để hạn chế nạn bạo hành cả về ngôn ngữ và bạo lực, mỗi chúng ta hãy thay đổi cách ứng xử và nhận thức của bản thân mình. Phải thật nghiêm túc ý thức rõ điều này. Bởi tính sát thương và hệ quả của nó là cực kỳ lớn. Một lần nữa, đứng trên phương diện là đứa trẻ đã từng bị bạo hành, tôi muốn nói rằng Người lớn ơi? Hãy lắng nghe chúng con, dù chỉ một phút, Chân thành.
Body shaming, chế nhạo, cười cợt… đều là hành động bạo lực ngôn ngữ. Đôi khi trong cuộc sống, một số người xem sự chế nhạo ấy là trò đùa vui. Vậy nhưng, một câu chuyện sẽ không được coi là đùa khi nhân vật chính cảm thấy ức chế và phát sinh cảm xúc tiêu cực. Điều đáng sợ của bạo lực ngôn ngữ là người ta "chết dần chết mòn" từ trong tâm thức. Khi hành động ấy kéo dài, cảm xúc "bùng nổ" dẫn đến những cái kết đáng tiếc. Nguyễn Hoàng Phương Linh sinh năm 1999, sinh viên ĐH Thương mại kể rằng cô từng bị bạo lực ngôn ngữ khi học cấp 3 và trong quá trình làm người mẫu ảnh thời sinh viên. Đối với Linh, một người không thể hiện cảm xúc ra bên ngoài nét mặt khác với việc họ cảm thấy tổn thương sâu sắc từ bên đi một thời gian dài, Linh để nỗi buồn bị đánh giá tiêu cực ấy sang một bên, cố gắng hoàn thiện bản thân. Lên đại học, cô bén duyên với công việc người mẫu ảnh. "Mình ý thức được vẻ đẹp hình thể với người mẫu ảnh rất quan trọng. Nhưng có đôi lần mình mất kiểm soát cân nặng, thân hình hơi mũm mĩm chút. Lúc đi làm thì có người đùa cợt "dạo này béo quá", rồi "khiếp, tăng cân kinh quá"... Cảm xúc của mình khi ấy là chạnh lòng, tủi thân".Những lời nói tưởng chừng "đùa bình thường" nhưng hóa ra đôi lúc lại khiến người nghe cảm thấy bị tổn thương, không được tôn trọng. Bản thân Phương Linh cho rằng, nhiều người vẫn không biết lời nói đùa và bạo lực ngôn ngữ có ranh giới cực mỏng. Chỉ cần sơ sẩy một chút là từ nói đùa biến thành nỗi buồn của đối phương. Đừng đùa kiểu bạo lực lời nói, vì bạn vui cười không có nghĩa là người nghe cũng cảm thấy thoải mái. Lê Hồng Phúc người mẫu ảnh, TPHCM vẫn cảm thấy hoảng hốt khi nhớ lại quãng thời gian bị phán xét, mạt sát trên mạng xã hội. Với anh, mạt sát là con dao cắt đứt hy vọng của một người khi họ đang rơi vào trạng thái căng thẳng, mệt mỏi. Lê Phúc thẳng thắn bày tỏ "Có thể khi người ta nói ra người ta lại không nghĩ đến và không đặt mình ở vị trí của người nghe cảm nhận. Mình từng phải chịu những lời nói tổn thương, mạt sát từ người xa lạ. Họ không biết gì về mình và cũng không nhìn nhận đúng sai câu chuyện đang diễn ra mà chỉ biết chỉ trích để thỏa mãn bản tính "anh hùng bàn phím". Thời điểm đó tâm lý của mình ảnh hưởng rất nhiều. Là một nạn nhân của bạo lực ngôn ngữ nên mình hiểu rằng, thứ bạo lực này còn đau đớn, tàn nhẫn hơn cả đòn roi".Trước đó, ngày còn học cấp 2 rất nhiều lần Phúc đứng trước gương bất lực bật khóc vì những lời miệt thị, chê bai ngoại hình. Anh nhớ lại "Ngày đó da mình đen, mặt dậy thì lên mụn rồi ngoại hình cũng không có gì nổi bật cả. Có người nói là "quá xấu để làm người mẫu", nhưng chính những lời nói đó đã khiến mình hoàn thiện bản thân, theo đuổi được ước mơ trở thành người mẫu hiện giờ, song song với công việc người mẫu ảnh mình cũng mở các khóa dạy catwalk và kỹ năng người mẫu cho các bạn trẻ. Mình hy vọng rằng ai cũng đều đặc biệt và nên cảm thấy tự hào với bản thân. Dù có thay đổi để tốt hơn hay thế nào đi nữa thì cũng nên vì chính mình trước chứ không phải để làm hài lòng những người làm tổn thương mình".Đình Đức sinh năm 2003, ĐH Hòa Bình cảm thấy ngột ngạt vì câu nói này của bố và sự so sánh hơn thua với hình tượng "con nhà người ta". Mỗi lần bố đưa anh lên "bàn cân" để so sánh, Đức buồn và suy nghĩ rất nhiều. Đình Đức kể "Mình chia sẻ câu chuyện này với mong muốn bố sẽ hiểu và thông cảm cho mình thôi. Ở nhà mình có một số bạn không học cấp 3 mà đi làm kiếm tiền luôn. Thế nên đôi khi bố mình so sánh việc mình chưa làm ra tiền và bạn bè đi làm từ sớm. Hay lúc kết quả học không như ý muốn, bố cũng lại đưa hình ảnh "con nhà người ta". Mình biết rằng bố chỉ nói lúc đấy và luôn ủng hộ chuyện học của mình nhưng ngôn ngữ, câu từ mà bố dùng lại vô tình khiến mình tổn thương. Suốt một thời gian mình luôn nghĩ bản thân vô dụng, "không làm gì nên hồn".Vô hình trung lại có một áp lực đè nén khiến mình rơi vào trạng thái căng thẳng, mệt mỏi. Cũng may là bây giờ mình đã vượt qua được cảm giác đó và tự tin hơn vào bản thân. Mình chỉ hy vọng rằng mỗi ông bố bà mẹ hãy hiểu cho con cái, đừng mang con mình ra để so sánh với "con nhà người ta". Vì bản thân con cái cũng luôn muốn nỗ lực đạt được kết quả tốt nhất".Chị Nguyễn Hiểu Linh Diễn giả, giảng viên trung tâm Kỹ năng sống SVN cho rằng, bạo lực ngôn ngữ nghe qua tưởng là vấn đề mới nhưng nó không hề mới chút nào. Có nhiều nguyên nhân dẫn đến hiện trạng nhất, từ phía bố mẹ muốn dạy con cái nhưng không khéo léo trong việc truyền tải thông điệp, nội dung nên vô tình để con trẻ nghĩ sai sự việc, dẫn đến những tổn thương không đáng hai, bản thân người dùng bạo lực ngôn ngữ đã từng bị đối xử không công bằng nên có tâm lý muốn người khác cũng rơi vào cảnh đó. Đây có thể là một dạng ám ảnh tâm ba, tâm lý ghen tị, hơn thua muốn lấy người khác ra làm trò đùa cười cợt để mua vui của các "anh hùng bàn phím" mà không ý thức được hậu quả của hành động này để tư, cách giáo dục con trẻ chưa được sát sao, không để ý tới cách các bạn dùng ngôn từ để có sự giáo dục, định hướng kịp nay khi công nghệ mạng mọi thứ phát triển hơn, người ta vô tình trở thành kẻ sát nhân ẩn mình sau màn hình và làm tổn thương người khác. Không cần thượng cẳng chân hạ cẳng tay mà họ chỉ cần dùng ngôn ngữ để lăng mạ tổn thương ai đó. Và vết thương nỗi đau mà ngôn từ kém duyên ấy mang lại thì đau hơn cả đòn roi. Dù ngôn ngữ vô tình hay cố ý mà thành bạo lực làm tổn thương người khác thì đều đáng phê phán. Mỗi người cần cân nhắc khi sử dụng ngôn từ cả ngoài đời và trên mạng. Bởi cách giao tiếp của bạn sẽ phản ánh chính con người bạn và đôi khi mang tới hiệu quả vun vén mối quan hệ hoặc có thể là để lại hậu quả đáng tiếc với người khác.
Đời sốngTổ ấm Thứ bảy, 23/2/2019, 0900 GMT+7 'Chiếc khoá kéo' để cha mẹ không nói những lời tổn thương con trẻ trong phút tức giận, bởi bạo lực ngôn ngữ ảnh hưởng tiêu cực đến trẻ. Bài viết là quan điểm của Zhang Xuyu, một chuyên gia về giác quan nổi tiếng của Đài Loan, đang được chia sẻ nhiều. Zhang Xuyu rất giỏi trong việc giúp các bậc phụ huynh tìm ra những lợi thế của con cái và nuôi dưỡng chúng. Mới đây tôi vô tình xem một bộ phim tuyên truyền về bạo lực ngôn ngữ mà người lớn dành cho trẻ nhỏ. Trong video, một tội phạm vị thành niên kể câu chuyện của chính mình ở trại giam. "Khi tôi 12 tuổi, bố mẹ tôi ly hôn. Mẹ mỗi ngày đều mắng tôi, muốn tôi đi chết đi, nói tôi là đồ vô dụng, rác rưởi. Từ trước đến nay chưa từng khen tôi. Rất nhiều lần mẹ mắng tôi là đồ óc lợn. Sau đó tôi đã cầm súng tìm đến một sòng bạc và giết người". Chàng thiếu niên bị đẩy vào cảnh tù tội, một phần lớn do tuổi thơ bị mẹ bạo lực ngôn ngữ. Ảnh Sina. "Ngược đãi tâm lý trong thời thơ ấu là một nguyên nhân quan trọng dẫn đến phạm tội", video kết bằng câu đơn giản nhưng khiến nhiều người phải suy nghĩ. Tôi từng tiếp nhận trường hợp một bé gái 5 tuổi không muốn nói chuyện với bố mẹ, nhưng bé thường tự nói chuyện với gấu bông của mình. Cha mẹ nghĩ đứa trẻ bị trầm cảm và rất lo lắng nên tìm cách chữa trị. Sau nhiều lần điều trị tâm lý, cô con gái nói một lời khiến bố mẹ rơi nước mắt ngay tại chỗ "Bởi vì đồ chơi sẽ không mắng con". Hoá ra, mẹ bé gái là một người nóng tính và thường vô tình nói với con các câu như "Con đừng làm loạn", "Khóc gì mà khóc?", "Tại sao con lại ngu ngốc như thế?", "Rốt cuộc con biết làm những cái gì hả?"... Những lời trách mắng trong lúc tức giận của người mẹ không ngờ lại gây tổn thương nghiêm trọng đến đứa trẻ. Cách đây một thời gian, để làm hoà dịu mối quan hệ giữa cha mẹ và con cái một cách hiệu quả, tôi đã triệu tập một buổi họp lớp. Đầu đề đặt ra là những lời nói và việc làm nào của đối phương khiến bạn buồn. Khi đầu đề được đưa ra, những đứa trẻ ở đó thi nhau giơ tay, còn phụ huynh đưa mắt nhìn nhau lo lắng. Họ sợ các con "bán đứng" mình. Cha mẹ tưởng con bị trầm cảm nhưng hoá ra bé không nói chuyện vì hay bị mẹ mắng. Ảnh Sina. Một học sinh nữ đưa ngón trỏ tay phải đập vào trán một bạn học bên cạnh, cau mày và nghiến răng "Mỗi ngày chỉ biết ăn và chơi, nhìn con nhà người ta, quay lại nhìn mày giống như một con lợn. Khóc gì mà khóc, cút đi đọc sách ngay!". Nói xong, học sinh này đảo mắt và lướt điện thoại, miệng vẫn không quên mắng "Lúc đầu thực sự không nên sinh ra mày". Một nam sinh khác cũng mô phỏng cha mình, cậu hét to lên "Mày thật vô dụng, học thì dốt, một tí việc cũng làm không tốt, lần sau còn như vậy thì cút đi cho tao"... Buổi diễn xuất kết thúc, phản ứng của các bậc cha mẹ rất khác nhau. Họ thậm chí còn không nhớ mình thực sự đã có những lời nói và hành động này. Một nhà tâm lý học từng nói câu này mà tôi thấy rất có lý "Bố mẹ tốt trên miệng đều có 'một chiếc khoá kéo', để không bao giờ nói những lời tổn thương khi tức giận đến con cái. Đánh, mắng chỉ có thể khiến trẻ ngừng sai phạm trong giây lát, nhưng mãi mãi sẽ không có một đứa trẻ ngoan nếu giáo dục theo cách này". Có một từ trong tâm lý học gọi là "Hiệu ứng gió phía nam", nói về gió bắc và gió nam xem ai có thể cởi áo khoác của người đi bộ. Gió bắc thổi một cơn gió lạnh và kết quả khiến người đi bộ quấn chặt áo hơn vì sợ lạnh. Gió nam thổi một làn gió nhẹ, người đi bộ cảm thấy ấm áp, sau đó mở nút và cởi áo khoác ra. Điều này cũng giống với việc giáo dục trẻ em. Cha mẹ tốt nhất không bao giờ làm cho trẻ cảm thấy sợ hãi. Một gia đình hạnh phúc sẽ không có những lời chửi mắng trong lúc giận dữ. Sự ấm áp trong lời nói, đó là món quà tốt nhất cha mẹ tặng cho con cái để trưởng thành. Huyền Thương
bạo lực ngôn ngữ